Người đóng góp cho blog

Được tạo bởi Blogger.
(HN) - (TP.HCM)
RSS

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Tham tu tu hôm nay kể về một cô gái có chuyện tình buồn.Khi mình tâm sự những dòng này, trong lòng mình đang rất bối rối, không biết phải làm sao cho lòng cảm thấy thanh thản nữa.
Đang yêu, anh cưới cô khác đã có bầu 2 tháng - 2
Mình quen anh qua anh chị họ của mình, lúc đó mình không còn thiết tha gì với cái gọi là tình yêu nữa nên mình chỉ xã giao thôi. Nhưng anh lúc nào cũng nhiệt tình, anh cứ quan tâm mình một thời gian dài, mặc kệ cho mình cứ thờ ơ, lạnh nhạt. Mình biết sự quan tâm của anh nhưng không đủ can đảm đễ yêu lần nữa. Phải nói anh là người đàn ông rất kiên trì trong mối quan hệ này, khiến mình lo lắng và mệt mỏi thêm. Tham tu tu thấy anh chàng này đang phân vân
Rồi tự nhiên một ngày, mình không thấy anh gọi điện hay nhắn tin gì nữa, mình nghĩ chắc anh từ bỏ mình rồi, vậy cũng tốt. Sau một tuần không liên lạc, anh lại gọi cho mình hỏi thăm và nói anh về quê mấy ngày. Sau 1 tháng thì không thấy anh liên lạc cho mình nữa.
Lần đầu tiên mình thấy nhớ anh, phải mất mấy ngày suy nghĩ mình mới dám cầm điện thoại lên và gọi cho anh. Anh gặp mình trong ngày hôm đó và tặng mình một bó hoa hồng vàng (mình thích hoa hồng vàng). Mình không còn u buồn nữa. Nhưng anh đôi khi lạnh lùng đến khó hiểu, mình thấy yêu anh từ lúc nào không biết, ở cạnh anh mình cảm thấy ấm áp và được che chở. Vậy là tình yêu cứ đến nhẹ nhàng và nồng nàn như thế.
Hai đứa mình hứa hẹn rất nhiều và dự định khi mình xin được việc làm sẽ kết hôn. Bao nhiêu mơ ước vẽ ra, những dự định cho tương lai cũng được anh nâng niu rất nhiều. Vì ở xa nhau nên một tuần hai đứa mới gặp nhau, nên chuyện vui thì nhiều mà buồn thì ít.
Mình cứ nghĩ rằng hạnh phúc đang đến với mình thật rồi nhưng đột nhiên 1 tháng trời, anh im lặng không nói gì hết. Mình có nói hay hỏi gì, anh cũng im lặng và xin lỗi. Mình đã chết lặng người khi nghe chị họ mình nói là anh sắp cưới vợ.
Đau khổ hơn là người phụ nữ đó có thai được 2 tháng, mình không thể tin nổi nữa. Mình hẹn gặp anh để hỏi lý do nhưng anh không gặp, chỉ ngoài lời xin lỗi và mong được tha thứ. Mình đã xin được việc làm như kế hoạch nhưng lại không có đám cưới nào hết, mình khóc, khóc rất nhiều, mất niềm tin vào cuộc sống.Tham tu tu thấy cô gái này thật đáng thương
Mình trở nên lạnh lùng và giả tạo, mình nhận được thiệp hồng của anh còn anh hẹn gặp mình trước ngày cưới 5 ngày. Mình vẫn gặp, mình chỉ muốn tát cho anh mấy cái cho hả giận nhưng khi gặp anh rồi mình không làm được. Nhìn anh tiều tụy, tóc dài, hai mắt anh đỏ không hiểu lý do, không còn phong độ như trước đây nữa, mình đã nghĩ rằng nếu mình là cô dâu thì chú rể như thế này còn gì là hạnh phúc nữa.
Mình bỏ ngoài tai những lời xin lỗi và mong được tha thứ của anh, mình khuyên anh đi cắt tóc, mua thuốc cho anh uống, giống như cô dâu là mình vậy. Anh nghe lời mình như một người không hồn, nhìn anh như vậy mình xót xa hơn là hận thù. Anh về nhà và nhắn tin cảm ơn mình, mình gục ngã như một người thất bại.
Đám cưới anh mình vẫn tới dự, đứng nhìn từ xa mình vẫn thấy anh tươi cười hạnh phúc, cô dâu cũng thật là tuyệt vời. Mình cười với nụ cười khó hiểu. Thấy mình, anh đã đứng ngạc nhiên nhìn, kết thúc đám cưới mình về nhà và lại khóc. Tham tu tu thấy từ giờ cô gái này sẽ yêu và luôn đề phòng 
Anh cưới vợ được một thời gian, mình cũng chưa nguôi đi nỗi đau nhưng anh lại gọi điện cho mình và gặp nhau. Anh nói chỉ là do anh sơ suất, rồi lỡ rồi nên phải chịu, mình mặc kệ. Mình được biết qua bạn bè là cuộc sống anh không hạnh phúc, cô ấy đang mang thai nữa nên mọi chuyện cũng tồi tệ. 
Anh tìm đến mình nhiều hơn, mình cũng gặp nhưng phải làm sao đây, mình không muốn mang tiếng là cướp chồng người khác. Mình biết nếu mình cứ tiếp tục thì gia đình anh sẽ tan nát, vợ và con anh không có lỗi. 
Mình quyết định rời xa anh, mặc cho anh tìm, anh nhắn tin “hãy về với anh, anh không muốn mất em”. Nếu trước kia anh suy nghĩ vậy thì có phải tốt hơn không. Mình chạy trốn, trái tim mình thắt lại vì đau, tổn thương và thất vọng. Mình sợ tình yêu....,! Nhưng mà thật lòng, lâu lắm rồi mình mới mở lòng với một người đàn ông. Mình phải làm sao đây để vượt qua được nỗi đau khổ này. Mình muốn được sống bên anh nhưng không muốn mang tiếng là kẻ cướp chồng.Tham tu tu thấy đúng là ông trời đã quá bất công, ông ấy đang trêu ngươi mình rồi! Tham tu tu chắc chắn rằng cô gái này đang rất đau khổ

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Vừa cưới xong được 2 tuần thì chồng em đi làm xa. Em giờ thành một người đàn bà khát tình.
Em biết, khi em viết những dòng tâm sự này, em sẽ không nhận được sự cảm thông mà thay vào đó sẽ là những lời trách cứ. Em biết, em đã sai. Điều em cần bây giờ không phải là một lời kết tội mà là cách giúp em giải quyết vấn đề của mình. Em đang bế tắc thực sự rồi!
Em lấy chồng được 2 tuần thì chồng em đi nước ngoài. Đó không phải là điều bất ngờ mà là dự định đã được vạch ra từ trước. Em cũng đã biết điều đó và sẵn sàng đón nhận mọi thứ nhưng sao khi trải qua nó em mới thấy mọi việc kinh khủng hơn nhiều so với em tưởng tượng. Em đã sai lầm chính vì thế. Vì em còn quá trẻ, em không lường trước được mọi vấn đề nên em mới quyết định vội vàng như thế để giờ đây em trở thành người đàn bà khát tình, ngoại tình, phản bội chồng.

Xa chồng, em ngủ với hàng xóm | Khát tình,Vợ ngoại tình,Phản bội,Quan hệ tình dục
Em năm nay mới 19 tuổi. Em và chồng lấy nhau không hẳn vì tình yêu. Anh ấy hơn em 4 tuổi, gần nhà, bố mẹ anh ấy cũng là bạn của bố mẹ em. Khi gia đình anh cho anh đi nước ngoài, muốn anh yên bề gia thất nên đã xin hỏi cưới em. Em vì không đỗ đại học nên chỉ ở nhà phụ bố mẹ bán hàng, khi có người hỏi cưới, gia đình người ta lại đàng hoàng, tử tế nên bố mẹ em cứ giục cưới đi. Thấy anh ấy cũng hiền lành nên em quyết định cưới. Chúng em đi lại, tìm hiểu nhau có hơn 2 tháng thì đã tiến hành cưới vì việc đi nước ngoài của anh ấy rất gấp.
Cưới nhau về, bố mẹ chồng em cho em ra ở căn nhà đầu khu phố để bán hàng. Đó là nhà bố mẹ chồng cho vợ chồng em để kinh doanh vì bản thân em cũng chưa có nghề nghiệp gì. Vậy là cưới chồng xong được 3 tuần, khi chồng đi, em một mình thui thủi trong căn nhà đó. Ban ngày bận bán hàng thì không sao, chứ đến tối buồn kinh khủng. Nhìn bạn bè đồng trang lứa vẫn đi chơi, vui vẻ, tụ tập còn mình bị đóng mác “có chồng” rồi em cảm thấy tủi thân vô cùng. Đã vậy, người ta còn có chồng bên cạnh để chi sẻ niềm vui, nỗi buồn nhưng em thì chồng lại ở quá xa. Càng nghĩ em lại càng thấy buồn. Em bắt đầu thấy mình đã sai lầm khi quyết định vội vàng tới như vậy.
Em biết có rất nhiều người vợ ở trong hoàn cảnh như em nhưng họ vẫn giữ được sự chung thủy với chồng. Nhưng em thì khác. Em và chồng không yêu nhau lâu tới độ tình cảm đủ sâu đậm để em có quyết tâm giữ gìn, chờ chồng về. Chúng em mới chỉ tìm hiểu nhau gần 2 tháng trời, chưa thể nói là yêu chứ đừng nói là yêu sâu đậm. Cưới nhau xong, vợ chồng cũng chưa kịp mặn nồng thì chồng đã đi. Nhìn chung, tình cảm của hai vợ chồng khá mờ nhạt và mong manh. Chúng em cũng chưa có một đứa con làm sợi dây tình cảm để gắn kết hai vợ chồng vì thế em không hề thấy nhớ nhưng hay yêu đương với chồng khi chồng cách xa.
Thế rồi em bắt đầu bị rung động khi có người tán tỉnh. Bán hàng ở nhà, thanh niên tới mua liên tục. Em lại có chút nhan sắc, hơn nữa còn quá trẻ nên nhiều người tán tỉnh. Em đã phải lòng một anh gần nhà. Anh hơn em 5 tuổi. Đây là lần đầu tiên em biết thế nào là yêu. Em đã khóc rất nhiều khi hiểu được tình cảm của anh. Giá mà năm xưa em không vội vã lấy chồng thì có lẽ giờ đây em đã được hạnh phúc bên người mình yêu.
Em và người đó đã đi quá giới hạn với nhau. Chúng em hạnh phúc vô bờ với tình yêu của mình. Anh biết em có chồng rồi nhưng nói là sẽ cưới em nếu em chịu bỏ chồng. Em mâu thuẫn lắm. Phần thì em muốn đợi chồng về vì dù sao em và anh cũng đã cưới nhau, hơn nữa còn hai bên gia đình nữa. Nhưng thực sự trong lòng em, em lại yêu người đến sau rất nhiều.
Từ khi chồng em đi, khoảng 4 tháng sau em bắt đầu ngoại tình. Bố mẹ chồng, bố mẹ để em cũng đều không biết chuyện. Hầu như ngày nào em và người tình cũng gặp nhau, đi chơi và vào nhà nghỉ với nhau. Em cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Người tình của em yêu cầu em phải nhanh chóng đưa ra quyết định vì anh ấy không thể chờ đợi em mãi được. Em không muốn mất người mình yêu nhưng cũng rất sợ phải ly hôn vì làm thế quá tàn nhẫn với chồng em. Tuy không yêu nhau nhiều nhưng chồng em rất tốt với em, tiền đi làm được, anh ấy còn giấu bố mẹ gửi về cho em nên cuộc sống của em mới dư giả. Nếu em bro anh thì quá ác và vô ơn. Nhưng còn hơn 2 năm nữa anh mới về, với em, quãng thời gian đó là quá lâu, tuổi xuân của em rồi sẽ qua đi trong chờ đợi. Em cảm thấy quá mệt mỏi. Em phải làm sao bây giờ? Mọi người cho em vài lwoif khuyên với

bài liên quan